Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

[Fic-Trans] Jealousy and love (Chap 6 - END)

Source: http://kanata48.wordpress.com/2013/06/25/jealousy-and-love-chapter-6-2842013-atsuminakojiyuu-and-mayuki/
Author: kanata
Rating: T
Trans: hina-chan
Edit: sou-chan
Couples: Atsumina, lượn qua là Kojiyuu và Mayuki
Warning: Fic thuộc thể loại yuri (girl love). Nếu bạn thấy không thoải mái với thể loại này có thể rời trang, xin đừng để lại comment khiếm nhã trong blog. Xin cảm ơn đã ghé thăm blog. Chúc các bạn đọc fic vui vẻ.






Chap 6

*Mình biết rằng mình không có cơ hội nào...nhưng mình thực sự yêu Takamina-san từ sâu trong tim mình* Yuihan nghĩ và chắp tay lại cầu nguyện

“Nee? Yukirin?” Mayu hỏi trong khi cô nắm tay Yukirin đi đến chỗ Yuihan

“Hmm?” Yukirin nói và nhìn Mayu tò mò trong lúc đợi câu hỏi của Mayu

“Chúng ta sẽ làm gì khi đến đó? Em dám cá là Yuihan sẽ khóc...” Mayu nói và nhìn lên trời với một cái nhìn buồn bã trên khuôn mặt cô.

“Chị sẽ kiếm cách lo liệu vậy...nào chúng ta đi” Yukirin mỉm cười và nói, biết là Mayu lo lắng về Yuihan.

“Hai~~” Mayu nói và cả hai người họ tiến đến nơi cần tới

“Yuihan...” Yukirin gọi khi họ đến nơi. Khi Yuihan nhìn thấy Yukirin và Mayu, thì Yuihan ngồi bệt xuống tại chỗ và bật khóc khi biết là Takamina đã không chọn cô. Yukirin vội chạy về phía Yuihan và ôm cô ấy để an ủi cô ấy

“Awww...em cũng muốn ôm Yukirin nữa~~” Mayu bĩu môi nói

Yukirin không nghe thấy Mayu nói và tiếp tục vỗ về Yuihan

* *thở dài*...oh well...mình biết Yukirin đang cố gắng giúp đỡ Yuihan...nhưng mình đã không gặp chị ấy trong hai tháng qua...và chúng mình hầu như không nhắn tin cho nhau kể từ khi Yukirin và mình thật sự bận rộn với công việc và nhiều thứ khác...* Mayu nghĩ và nhìn lên những vì sao trên bầu trời

 -----------------------------------------------------

“Acchan” Takamina gọi khi cô chạy đến cuối cây cầu. Acchan quay người lại khi cô nghe tiếng người gọi tên cô và mỉm cười khi cô đã thấy được người mà cô muốn thấy

“Minami...” Acchan đi đến chỗ Takamina và ôm lấy cô ấy. Takamina chỉ ôm lấy Acchan mà không nói lời nào

“c-chotto...nếu cậu chọn tớ...vậy còn Yuihan?” Acchan đột nhiên hỏi

“Yuihan...” Takamina nói thầm và nhìn về hướng nơi mà Yuihan đang đợi cô. Takamina nhe răng cười khi cô đã biết điều mà cô nên làm

“well, chuyện đó tính sau. Bây giờ...chỉ có cậu và tớ” Takamina nhìn vào mắt Acchan nói. Mặt Acchan ửng đỏ khi Takamina nhìn vào mắt cô

“Cậu không lo cho Yuihan hả, Captian?” Acchan hỏi trong khi nhìn xuống dưới như thể mặt đất là điều thú vị nhất trên thế giới hiện giờ.

“Well...sau khi tớ chăm sóc cho cậu đã” Takamina nói và nâng cằm Acchan lên và hôn cô ấy. Acchan đầu tiên rất ngạc nhiên nhưng đã đáp trả lại nụ hôn sau một lúc. Sau vài giây, cả hai người họ rời ra. *Bữa nay mình cũng có gan làm chuyện này ghê...* Takamina đỏ mặt nghĩ và nhìn đi chỗ khác

*Minami thật kakkoi khi cậu ấy làm vậy~~* Acchan mỉm cười nghĩ

Phá vỡ sự im lặng, Takamina nắm tay Acchan và chỉ về phía nơi mà cô ấy đã đến

“Cùng trở lại nào...” Takamina nói. Acchan gật đầu và cả hai đi gặp các mọi người.

------------------------------------------

Khi cặp Atsumina đến, Yuko đi đến và đánh vào lưng Takamina “Kakkoi quá nhóc lùn Taka!!” Yuko nói và giơ ngón tay cái lên

“Đau đấy baka!!” Takamina hét lên và suýt đánh lại Yuko cho đến khi Acchan giữ Takamina lại

“Đừng đánh Yuko~~ Yuko chỉ đang đùa với cậu thôi mà~~” Acchan nói vui vẻ

“Cậu gọi đó là đùa à?” Takamina nói và xoa lưng mình.

“Yuuchan! Xin lỗi đi! Cậu đánh Takamina mạnh quá rồi!” Haruna nói và phóng cho Yuko cái ánh nhìn ‘xin lỗi Takamina hoặc chết’

“G-gomen ne Captian...” Yuko thành khẩn nói và nhìn Takamina bằng đôi mắt cún con

“Không hiệu quả với em đâu nên khỏi nhìn em như vậy...nhưng...sau này đừng có đánh em mạnh như vậy nữa...em sẽ chết thật đó” Takamina nói

“Hai~~” Yuko nói và bám lấy Haruna

“Acchan...” Takamina ngập ngừng nhìn Acchan

“Hmm?” Acchan trả lời

“Đợi tớ một lát...tớ cần lo liệu chuyện này...” Takamina nói với giọng nghiêm túc

“Đi và đón Yuihan đi...tớ sẽ ổn cùng ở mọi người ở đây mà” Acchan mỉm cười nói

“Nhưng...” Takamina ngập ngừng khi biết rằng nụ cười của Acchan mang nét buồn

“Đi đi nhóc lùn. Yuihan đang đợi em đó. Đừng khiến người đẹp phải đợi” Yuko nói và đưa ra một biểu cảm nghiêm túc.

“Yuko...” Takamina nói và nghĩ về điều Yuko nói

“well~~dù sao Nyan-nyan của tớ vẫn là số một~~” Yuko nói và ôm lấy Nyan-nyan

“Em cứ nghĩ lần này chị đã đứng đắn rồi chứ!!” Takamina hét lên và đập lên đầu Yuko

“Đừng có làm vậy! Chỉ có Nyan nyan của chị mới được đánh chị thôi!! Acchan!! Quản lí nhóc lùn của em lại trước khi chị thực sự cần được đưa vào viện để khám đầu đó!!” Yuko hét lên và xoa xoa đầu

“Minami~~ đừng đánh Yuko nữa~~” Acchan nói và đánh nhẹ lên đầu Takamina. Takamina không nói gì và nhìn xuống

“Acchan...cậu thực sự sẽ ổn khi không có tớ à?” Takamina nói với một giọng nghiêm túc. Acchan nghĩ về câu hỏi của Takamina trong một lúc và mỉm cười 

“Hmm...có lẽ khoảng vài phút thì được...nhưng tớ không thể sống thiếu Minami suốt cuộc đời được~~” Acchan nói và cười láu lỉnh

*OMG...ĐIỀU ĐÓ THẬT LÀ ĐÁNG YÊU QUÁ ĐI MÀ* Takamina hét lên trong đầu

Mariko tằng hắng và sự chú ý của mọi người đã dồn về cô ấy “Em quên là vẫn còn một người cần dẫn về à Captian yêu quý của chị?” Mariko nói và chỉ tay về phía Yuihan

“Em hoàn toàn quên mất điều đó!!” Takamina hoảng sợ hét lên

“Không hổ danh là senpai của em...về khoảng kể chuyện 'cười' ” Jurina nói

“Yeah...không hổ danh là nữ hoàng thất bại và Captian baka” Rena nói và cắn một miếng melonpan

“Không hổ danh Captain baka” Tomochin nói và facepalm.

“Đùa thôi” Takamina nói. “Tớ nhớ chuyện Yuihan...tớ chỉ không biết nên nói gì khi gặp em ấy...” Takamina nói và nhìn lên trời và tiếp cận với các vì sao

Mọi người mỉm cười khi biết rằng The Captian lùn đang lo lắng về điều để nói với Yuihan từ khi cô ấy biết vềtình cảm của Yuihan dành cho mình

“Đừng lo lắng về chuyện đó Takamina” Umechan nói và nở một nụ cười quả quyết

“Chúng em sẽ chăm lo cho Acchan...vì thế đừng lo về chuyện đó” Miichan nói và vỗ vào lưng Takamina

“Cậu sẽ biết cậu cần nói gì khi đến đó...vì cậu là Minami...cậu sẽ không gặp rắc rối đâu” Acchan nói và ôm lấy Takamina. “Tin tưởng vào bản thân nào Captian” Acchan thì thầm vào tai của Takamina trước khi rời khỏi cái ôm của cô. Takamina gật đầu và trao cho Acchan một nụ hôn lên má trước khi chạy đến chỗ Yuihan

“awww~~thiệt là ngọt ngào quá đi~~ Sae nói

*Mình hy vọng Minami sẽ ổn* Acchan lo lắng nghĩ

-----------------------------------------------

Khi Takamina đến, cô có thể nghe thấy tiếng thổn thức.

“oh~~ Takamina~~ cuối cùng chị cũng đến...” Mayu chào The Captian trong khi đang cầm trên tay một tách sô cô la nóng

“Sô cô la nóng vào lúc này?” Takamina cười khúc khích hỏi

“Yup. Tối thì lạnh lắm chị biết mà. Thêm nữa là Yukirin đang bận ôm Yuihan nên cũng không để ý em” Mayu nói và nhìn đi chỗ khác

*Mayu ghen à?! Thêm nữa...hào quang của Mayu khá nguy hiểm...mình cảm thấy lạnh sống lưng khi mà đứng gần cô cyborg này...* Takamina nghĩ

Takamina nhìn Yuihan và Yukirin. Khi Yukirin đã nhìn thấy Takamina thì cô ấy chỉ gật đầu và đỡ Yuihan lên khi đó đã mệt lả vì khóc suốt từ nãy giờ. Takamina đi đến và giúp Yukirin một tay đỡ Yuihan lên một đài phun nước để cho Yuihan ngồi xuống và nghỉ ngơi

“Tớ sẽ xử lí chuyện này...đi và lo cho cyborg của cậu đi...em ấy đang phát ra một hào quang siêu nguy hiểm...” Takamina nói và chỉ vào Mayu người vẫn đang dỗi ở bên cạnh và đang nhìn lên những vì sao trên bầu trời đêm với một tách sô cô la nóng trên tay

“M-Mayu ghen à? Kawaii~~ nhưng tớ không biết em ấy ở đó...” Yukirin nói và xin lỗi cô.

Takamina xem trong khi Yukirin tiến về phía Mayu và chọc vào má Mayu. Mayu chỉ tiếp tục dỗi

“Thôi nào Mayu~~đầu tiên hãy trở về với mọi người nào~~để cho Yuihan và Takamina nói chuyện riêng chút~~” Yukirin nói và kéo Mayu lại. Takamina mỉm cười với cặp đó về cái sự đáng yêu dễ thương của họ

Takamina đi về phía đài phun nước và ngồi xuống bên cạnh Yuihan. Không ai nói một lời nào và chỉ ngồi lặng im.

“Gomen ne...” Takamina nói và ôm lấy Yuihan

*C...chotto! Takaminasan đang ôm mình...đây là mơ sao?? N...nhưng mình có thể cảm nhận được sự ấm áp của Takamina-san...* Yuihan nghĩ. “E...em sẽ không bỏ cuộc mặc dù chị đã chọn Atsuko-san” Yuihan liều lĩnh nói

*Em ấy vừa nói là sẽ không ỏ cuộc eh? (cười) well, đúng là kouhai của mình...* Takamina nghĩ và mỉm cười với Yuihan. “Em sẽ không bỏ cuộc à?” Takamina hỏi

“Hai. Cho đến khi nào chị thấy rằng em tốt hơn Atsuko san...em sẽ không bỏ cuộc. Mặc dù em không thể thắng Atsuko san về nhảy hay hát, nhưng em sẽ giành được chị!” Yuihan nói và nắm tay lại. Takamina cười vì hành động dễ thương của Yuihan

“Well, đã đến lúc chúng ta trở lại với những người khác...phải không?” Takamina nói và đứng lên

“Hai~~” Yuihan nói và chuẩn bị đứng dậy thì Takamina nắm lấy tay cô

“Đi nào” Takamina nói và kéo Yuihan lên

 -------------------------------------------------

“Hey nhìn kìa! Takamina và Yuihan trở lại rồi! Và Yuihan đang bám lấy...” trước khi Yuko tiếp tục nói thì Mariko đã bịt miệng cô ấy lại

“Tớ trở về rồi...” Takamina nói khi cô đã thấy mọi người

“Ah...chào mừng trở lại Takamina~~” Mariko vừa nói vừa bịt miệng Yuko cùng một lúc

“Erm... Tại sao Acchan nhìn như đang tức giận chuyện gì vậy?” Takamina hỏi

“Chết cha..” Mariko nói và trừng mắt nhìn Yuko vì đã la lớn khi Takamina về

“hahaha...tại em nhỉ?” Yuko lo lắng cười

“Ne Minami? Tại sao Yuihan đang bám sát cậu vậy?” Acchan hỏi trong khi đang phát ra một hào quang cực kì nguy hiểm

“Em chỉ ôm tay Takamina-san thôi, chỉ thế thôi. Atsuko-san” Yuihan nói

Acchan giựt Takamina ra và trừng mắt nhìn Yuihan. Yuihan cũng làm y như vậy, giựt lại Takamina từ Acchan. Takamina van xin Mariko nhanh chóng cản họ trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Mọi người mỉm cười khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.

----------------------------------------

Ngày tiếp theo...

Lúc Takamina và Acchan đi vào phòng tập thì Yuihan đã ở trong phòng.

“Oh...tớ tưởng chúng ta sẽ đến sớm nhất chứ...” Takamina nói

Yuihan nghe thấy tiếng của Takamina và đi đến chào cô

“Ohayou Takamina san!” Yuihan chào và trừng mắt với Acchan khi cô thấy rằng Takamina không đến một mình. Takamina nhận ra điều đó và mỉm cười lo lắng

Acchan và Yuihan định gây gỗ với nhau thì Takamina kéo Acchan ra

“Bình tĩnh nào Atsuko...tớ đã nói với Yuihan rằng tớ chỉ có cậu ở trong tim thôi. Cậu là của tớ và chỉ duy nhất...và rằng tớ chỉ xem em ấy như là kouhai của tớ và bạn của tớ thôi” Takamina nói. 

Khi nghe những điều mà Takamina vừa nói thì mặt Acchan đã ửng đỏ lên. Yuihan tằng hắng và nhìn về phía hai người.

“Em có thể nói chuyện riêng với Atsuko san được không Takamina san?” Yuihan mỉm cười hỏi Takamina. Hiểu điều Yuihan nói, Takamina chỉ mỉm cười lại và rời phòng

“Sao...?” Acchan nói khi Takamina rời khỏi phòng

“Takaminasan...thật sự rất nghiêm túc về chuyện của chị. Em...sẽ bỏ cuộc...vì thế xin hãy chăm sóc cho Takaminasan. Nhưng nếu có một giây một phút nào chị để cho Takaminasan đi...em sẽ tận dụng cơ hội và giành lại Takamina-san”. Yuihan nói và nhìn Acchan với khuôn mặt đáng sợ

“Arigatou...vì đã rút lui...nhưng chị nghĩ là em sẽ không chịu bỏ cuộc chứ?” Acchan hỏi

“Em vừa nói em bỏ cuộc vì sẽ không hay nếu em là kẻ chen giữa hai người. Nhưng...em sẽ nắm lấy từng cơ hội mà em có để giành lấy Takamina-san” Yuihan nói và nhăn răng cười

“Chị sẽ không để Minami đi. Không bao giờ. Mãi mãi đến khi chị nhắm mắt xuôi tay” Acchan mỉm cười nói

Họ không biết rằng, Takamina đã ở bên ngoài và nghe được tất cả những gì họ nói. Takamina mỉm cười khi biết rằng cả hai người họ đã giải quyết mọi việc rõ ràng. Đột nhiên, Yuko từ đâu xuất hiện và hù Takamina

“YO!!! NHÓC LÙN TAKA!!!” Yuko hét lên thật lớn bằng giọng của mình

“ĐỪNG DỌA EM ĐỒ NGỐC!!!” Takamina hét lên và đập vào đầu Yuko.

Acchan và Yuihan nhanh chóng đi ra xem cái gì xảy ra vì giọng của Yuko và Minami lớn đến nỗi trong phòngcó thể nghe thấy.

“Acchan! Nhóc lùn của em lại đánh chị!” Yuko méc Acchan

“Minami~~đừng đánh Yuko nữa mà~~” Acchan nói và đập nhẹ lên vai Takamina

“Gomen” Takamina bĩu môi nói

*Minami kawaii ne~~* Acchan nghĩ và ôm lấy Takamina

*mình có thể nhắm mắt xuôi tay rồi~~* Takamina nghĩ.

Mariko đi đến và tằng hắng để mọi người chú ý “bài tập luyện sắp bắt đầu rồi~~ chuẩn bị nào” Mariko nói

Takamina bước cách ra Acchan một bước và yêu cầu tất cả mọi người đi vào và chuẩn bị bắt đầu. “và Miichan. Dãn cơ của em ra không thì em sẽ lại càm ràm đau nhức sau buổi tập nữa” Takamina nói và chỉ vào Miichan

Miichan chỉ rên rỉ chán nản và ôm lấy Acchan khiến Takamina nhìn khó chịu. Miichan thấy và nhanh chóng đivào trong phòng tập. Mọi người cười vì cái hoàn cảnh này và đi vào phòng tập

END