Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

[Fic-Trans] Ude wo kunde

Source: http://kizame.tumblr.com/post/14307510639/atsumina-ude-wo-kunde
Credit to: kizame
Rating: T
Couple: Atsumina thần thánh ヾ(´・∀・)ノ
Trans: hinachan (tui đó (=゚ω゚)♬♬)
Edit: souchan
Warning: Fic thuộc thể loại yuri (girl love). Nếu bạn thấy không thoải mái với thể loại này có thể rời trang, xin đừng để lại comment khiếm nhã trong blog. Xin cảm ơn đã ghé thăm blog. Chúc các bạn đọc fic vui vẻ.
(fic tạm thời chưa có per nên xin đừng đem ra khỏi blog. Xin cảm ơn)





Trong đêm Giáng sinh... hầu hết mọi người đều ở bên nhau trong đêm tuyệt đẹp này, tiệc tùng với bạn bè hay hẹn hò cùng người yêu. Cô gái cao có mái tóc ngang vai ngồi ở quán cafe, ngắm nhìn cây thông noel lớn như thể đêm nay cô cảm thấy rất cô đơn...Cô đang đợi một người..

Hoàng hôn buông xuống trên con đường rợp bóng cây bạch dương
Tiếng những chiếc lá khô rơi khiến cho tôi cảm thấy cô đơn

- Flashback -

Trong phòng trang điểm...
“Acchan... Acchan... Xin lỗi vì làm cậu đợi, cùng về nhà nào”
“ * ngáp * Minamiyann...” Acchan đứng lên và bước hơi loạng choạng về phía Takamina, ôm cô từ phía sau và gối cằm của mình lên vai Taka.
“Này, cậu không sao chứ?” Cô Captian nhỏ xoa đầu Acchan và nhìn vào lịch luyện tập
“Minami...” Acchan vẫn đặt cằm lên vai của Takamina và nhắm mắt lại
“Hmm... Nani?...” Takamina vẫn nhìn vào thời gian biểu.
“Minami...” Acchan ôm Takamina chặt hơn một chút. Takamina nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Acchan đang đặt trên vai mình
“Tớ yêu cậu, Minami”
“Acchan...”
“Umm... Tớ đùa thôi” Acchan nói và quay trở lại lấy túi của mình
“Hãy hẹn hò...với tớ tối nay nha...” Takamina nói.
Acchan nhìn lại The Captian của cô
“Huh?...Cậu nói cái---?” và đột nhiên cánh cửa bật mở...
“Takamina-san, Aki-san muốn nói chuyện với cậu kìa. Ông ấy đang đợi cậu ở phòng tập”
Cánh cửa đóng lại...
Minami viết một cái gì đó lên giấy và đặt vào tay Acchan trước khi chạy đến phòng tập

Tớ không biết tớ sẽ nói chuyện với Aki-sensei trong bao lâu nữa
Nên cậu hãy đợi tớ ở quán cà phê gần nhà ga Shibuya nha
Tớ sẽ chạy đến bên cậu ngay... Tớ có chuyện muốn nói với cậu..

- End Flashback -

Tôi cố gắng bước thật nhanh
Về phía bên phải của cậu
Nhưng hình bóng của tôi bị bỏ lại phía sau

“Cậu đang ở đâu...? Minami...”

Takamina POV

“Shimatta!...Mình muộn mất rồi. Atsuko sẽ giận mình cho xem. Chắc chắn sẽ giận mình cho mà xem...yabai"
“Akisensei nói về event sắp tới ở Nagoya. Tại sao không nói vào ngày mai, Akisensei!!” Tôi hét lên trong đầu và tìm kiếm một cái gì đó trong túi xách.
“Làm ơn đợi tớ nhé Atsuko... Hãy đợi tớ!”
Tôi nhìn vào chiếc hộp nhỏ và chạy tới quán cà phê



Tớ muốn tay trong tay cùng đi với cậu
Nhưng tớ vẫn không thể biết được cảm xúc của cậu
Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta bên nhau
Thì cậu sẽ là người chịu thiệt thòi

Acchan POV

Tôi ngồi đọc sách và tạp chí trên kệ, nhìn dòng người và đôi uyên ương rảo bước bên ngoài với hy vọng sẽ nhìn thấy được The Captian yêu quý của tôi nhưng đã hơn 1 tiếng rồi. Cậu ở đâu, Minami...
* thở dài * 'Nếu mình ngồi ở đây lâu hơn nữa thì chắc mình sẽ ngủ ở đây mà khỏi về nhà luôn quá'
‘Thư giãn nào!’ Tôi đứng dậy, rời quán và đí tới cây Giáng sinh lớn
Dưới cây Giáng sinh lớn này có khá nhiều người: bọn trẻ con, Ông già noel và các cặp tình nhân.
‘Ah... Santa-san, tại sao con lại thấy cô đơn như thế này?’
Tôi nghĩ về chuyện Minami muốn nói gì đó trước khi đi gặp Aki-sensei...
‘Mặc dù cậu nói cậu không thể yêu tớ trên mức tình bạn, cậu yêu tớ như một người bạn, Nhưng tớ vẫn yêu cậu, Minami’
‘Ah~ tình yêu đơn phương, phải không?’ Tôi cười cho chính bản thân mình ngay cả khi trái tim tôi cảm thấy rất đau đớn.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dưới cây thông Giáng sinh đối diện quán cà phê. Tuyết đã bắt đầu rơi rồi...


Lý do vì sao
Đôi uyên ương ở ngã rẽ của con đường lại phải lòng nhau

Takamina dừng trước quán cà phê gần nhà ga Shibuya. Cô ấy đi vào bên trong nhưng không tìm thấy Acchan đâu, đột nhiên...
“Takamina-senpai!” Giọng của cô gái nào đó phát ra từ phía sau
“Ehhhhh!? Sữa!? Sao em lại ở đây??” Yeah... Đó là Sữa ở NMB
“Ahehehe... Hôm nay là ngày nghỉ nên em đã rủ Sayanee đến đây” Cô ấy nhìn lại người con gái ngồi gần kệ sách
“Và Takamina-senpai, chị đang làm gì ở đây vậy?”
“Ah umm... Chị đến để gặp một người...và...”
“Hehehe... Takamina-senpai! Chị hẹn Maeda-senpai ở đây chứ gì” Takamina ngạc nhiên
“Em thấy Maeda- senpai khoảng 30 phút trước nhưng không muốn làm phiền chị ấy. Dường như chị ấy đang đợi ai đó...và em nghĩ người đó là chị, Takamina-senpai”
‘30 phút trước!!’ Takamina hét lên trong đầu mình
Bé Sữa cười và đi đến bên cửa sổ... Tuyết đang rơi phía bên ngoài
"Cho đến khi chị ấy đứng lên, ra ngoài và đi tới..."
Sữa chỉ vào...cây Giáng sinh lớn đó

Mặc dù tôi yêu người thật nhiều
Nhưng lại rất đau đớn khi ở cạnh nhau

Acchan POV

“Mou~ Minami... Cậu ở đâu...” Tôi ôm lấy bản thân. Tuyết đang rơi khiến cho cây thông Giáng sinh lớn này thật đẹp nhưng tôi chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác. Tôi run lên. Ah... Tôi sắp trở thành người tuyết đến nơi rồi ( Acchan ơi :((((( )
Tôi đứng dậy, nhìn cây thông Giáng sinh một lần nữa và nghĩ...
‘Nếu con có thể ước một điều gì đó với Santa-san...thì con sẽ ước được ở bên Minami mãi mãi...’
“Tớ muốn cảm nhận được sự ấm áp của cậu...Minami...tớ yêu cậu...” Tôi thì thầm với cây thông Noel

Takamina POV

Tôi cảm ơn bé Sữa và chạy ngay về phía cây thông Noel lớn. Tôi tự trách bản thân.. Tôi đã làm Acchan phải đợi nữa rồi!! Tuyết đang rơi!! Arghhhhh......
Rất nhiều người ở quanh đây, và Yes! Tôi thấy cô ấy rồi.
Tôi thấy cô ấy ở cây thông lớn và đang run rẩy vì lạnh... Chết tiệt! Takamina baka baka bakaaaaa!! 
Tôi tiến về cô ấy từ phía sau. Tôi có thể nghe điều cô ấy thì thầm với cây Giáng Sinh
“Tớ muốn cảm nhận được hơi ấm của cậu... Minami... Tớ yêu cậu.....”
Tôi dừng bước một chút và cởi áo khoác của tôi ra, mặc cho Acchan. Cô ấy quay lại nhìn và ngạc nhiên
“Gomen ne... Tớ lại làm cậu phải đợi nữa” Cô ấy lắc đầu và mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy nụ cười đó thật lạ. Acchan không nói gì nhưng cô ấy chạy đến và ôm lấy tôi
“Cuối cùng...cậu đã đến..” Tôi ôm đáp trả lại cô ấy...người cô ấy hơi run lên..
“Atsuko, tớ...” đột nhiên Acchan ngừng lại và nhìn vào tôi
“Cậu đói không? Cùng đi ăn ramen nha!” Cô ấy cười với tôi và đi đến tiệm ramennyan~ gần quán cà phê
“Atsuko...”

Tớ muốn tay trong tay cùng đi với cậu
Nhưng có lẽ điều đó chỉ làm phiền cậu

Acchan POV

‘Mình sợ những gì mà cậu ấy sắp nói ra. Nếu Minami từ chối tình cảm của mình... Mình nên làm gì đây?......Mình muốn dành nhiều thời gian ở bên Minami'
Tôi nghĩ và nhìn về phía Minami... ‘Tớ yêu cậu...’ 

“Lạnh quá...” Minami ôm chính mình. Tôi cởi áo khoác của Minami ra và mặc cho cậu ấy
“Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác. Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy- n-nani Acchan?”
Chúng tôi nhìn nhau...
“Không có gì...nandemo nai...chúng ta về thôi” Tôi cười và nhìn đi chỗ khác...

Acchan Apartz [still Acchan POV]

“Cảm ơn cậu, Minami.Giáng sinh vui vẻ” Tôi mở cửa và quay lại nhìn Minami
“Umm...Acchan, tớ... Tớ muốn chào Lube! Tớ có thể vào không?”
“Nhưng bây giờ đã rất muộn...”
“Làm ơn đi...” Minami nhìn tôi, nắm chặt tay tôi và tôi thấy nó rất lạnh!!
Dường như cô ấy cảm thấy lo lắng cho tôi bây giờ... Tôi cười và mở cửa cho cô ấy vào
“Ojamashimas~ eh! Lube!! Konbanwaaaa” Lube chạy về phía Minami. Tôi xoa đầu của Lube...kawaii na
Tôi vào toilet để thay đồ và Minami thì ngồi ở phòng khác cùng với Lube. Tôi trở lại với chiếc áo sơ mi đã thay. Minami sẽ ở đây với tôi tối nay...
Tôi ngủ trên sofa và Lube thì ngủ trên ngực tôi. Tôi cảm thấy lạnh và bắt đầu ho
Minami ngồi dưới sàn nhà, sát bên chiếc sofa... Cậu ấy vuốt ve mái tóc tôi khiến tôi tỉnh giấc.
“G-Gomen...”
Tôi ngồi xuống sàn cùng với Minami và nhìn cậu ấy. Tôi cảm thấy choáng váng
Cậu ấy sờ trán tôi với khuôn mặt lo âu
“Cậu bị cảm rồi...” Tôi lắc đầu, nắm tay và nhìn cậu ấy. Tay của Minami thật là ấm

Nếu cậu nhẹ nhàng tạo khoảng cách giữa cậu và tớ
Tớ sẽ là người phải buồn đau

“A-Atsuko... Tớ”
“Tớ yêu cậu... Minami... Tớ yêu cậu nhiều hơn cả tình bạn!” Tôi cuối xuống vì những giọt nước mắt đang rơi. Minami xoa má tôi. Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt kì lạ
“Tớ muốn dành nhiều thời gian cho cậu. Tớ muốn được nắm tay cậu đi khắp nơi” Cậu ấy ôm tôi thật chặt. Sự ấm áp của cậu ấy đã làm trái tim tôi như tan chảy

Tớ muốn đi dạo
Tay trong tay cùng với cậu

“Tớ cũng yêu cậu, Atsuko. Hơn cả tình bạn của tình bạn nữa. Cảm ơn cậu vì trong 6 năm qua đã luôn ở bên tớ chăm sóc tớ kể cả khi tớ luôn luôn thất bại...
“Đối với tớ cậu không bao giờ thất bại, Minami à” Chúng tôi ngồi lên sofa và cô ấy âu yếm tôi
“Nhưng bây giờ tớ đã thất bại... Tớ khiến cậu phải đợi tớ suốt 2 tiếng trong ngày Giáng sinh, suýt khiến cậu phải khóc...và cậu bị cảm lạnh vì tớ”
Minami vừa nói vừa xoa đầu tôi. Tôi lắc đầu và cười với cậu ấy
“Tớ ổn mà. Tuyết không làm gì được tớ đâu- * ho * cậu ấy cười khúc khích. Tôi hôn nhẹ lên môi Minami khiến cậu ấy đỏ mặt...thật là kawaii
“Cậu bệnh rồi, Atsuko à” cậu ấy vẫn cười khúc khích còn tôi thì bĩu môi
Đột nhiên cậu ấy đứng lên và đi đến ôm tôi từ đằng sau. Đưa cho tôi một cái hộp nhỏ
Tôi từ từ mở ra và thấy có một chiếc nhẫn bạc bên trong. Tôi ngạc nhiên và đỏ mặt

Tớ muốn cảm nhận được hơi ấm của cậu
Tớ muốn đi dạo, tay trong tay với cậu như người yêu

“Minami...”
“Lấy tớ nhé? Công chúa của tớ” Minami thì thầm vào tai tôi và ôm chặt lấy tôi, gối cằm lên vai tôi
Tôi cười với những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn xuống từ đôi mắt...
“Hai... Tớ sẽ lấy cậu, Minami”
Minami chầm chậm hôn tôi. Tay của cô ấy vuốt ve má tôi
Tôi hôn cô ấy sâu hơn. Tôi không thể cưỡng lại được niềm đam mê trong bản thân mình nữa...

Tớ muốn khẳng định tình yêu của cậu

End.