Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

[Longfic] A Ghost's Story - Chap 1

Author: Ichikawa
Translator: Duichan
Source: jphip
Couple: Atsumina



Prologue


Hoa anh đào đua nở, cảnh sắc vẫn luôn đẹp đẽ như vậy.

Tôi đã ở đây được hai năm rồi, chính trên cái cây này, thích thú ngắm nhìn hết thảy ngóc ngách trong ngôi trường này, lang thang qua những con phố, và không một phút giây nào ngừng dõi theo bóng hình người con gái ấy…

Tôi không thể chạm vào cậu ấy, càng không thể nói chuyện với cậu ấy. Và quan trọng hơn, tôi vô hình.

Đúng. Tôi là một con ma, một linh hồn lang bạt…

Tôi chết vì một tai nạn cách đây hai năm, đúng vào ngày đầu tiên cậu ấy nhập học ngôi trường cấp ba. Tôi thậm chí còn chưa có cơ hội gặp cậu. Thật đáng tiếc phải không?

Và cậu ấy, người bạn thời thơ ấu của tôi. Người bạn đầu tiên của tôi, người bạn tuyệt vời nhất mà tôi từng có.

Bố mẹ cậu ấy rất thường xuyên tới thăm trại trẻ mồ côi - nơi nuôi nấng những đứa trẻ bất hạnh như tôi.

Đó cũng là lúc chúng tôi gặp nhau.


Flashback *Thời thơ ấu*

Là người mới ở đây đâu phải lỗi của tôi. Tôi chẳng thể hòa hợp nổi với những người khác, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc và khóc. Ừ, thì tôi chính là dạng mít ướt mè nheo như vậy. Thật cảm ơn hai đấng sinh thành rẻ rúm đã tống tôi vào đây sau khi khiến tôi không thể trò chuyện như những đứa trẻ bình thường khác. Tôi thực sự sợ giao tiếp. Bất cứ từ ngữ nào vừa bật ra khỏi miệng tôi đều được đáp lại bằng một cái tát.

Thế nhưng một ngày tôi bỗng hiểu được ánh sáng hóa ra vẫn còn tồn tại giữa bóng đêm tăm tối của xã hội này…

Là cậu ấy người đã thay đổi tôi, bằng đôi mắt cùng ánh nhìn ấm áp, bằng nụ cười rực rỡ, bằng sự thiện lương và sự nối kết… nối kết tâm hồn hai chúng tôi làm một.

Chúng tôi cứ thế cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chiến đấu, và vô vàn những thứ hai đứa cùng làm với nhau không sao kể xiết. Cho đến một ngày, cậu ấy sơ sẩy trượt chân ngã xuống sườn đồi. Tôi cố gắng cứu, nhưng kết quả lại khiến cả hai cùng lăn xuống. Đến cuối cùng chúng tôi vẫn được cứu bởi người lớn, nhưng cậu ấy thì hôn mê tới tận vài ngày.

Tôi hận bản thân mình không đủ sức cứu cậu ấy. Là lỗi của tôi vì tôi quá yếu đuối, người ngã xuống và chịu đau đớn nên là tôi mới phải. Cậu ấy đã không ngừng gọi tên tôi, một lần lại một lần… Cậu ấy gọi tôi tới cứu cậu ấy…

Thế mà tôi thất bại…

Tôi đã quá lợi dụng và dựa dẫm cậu ấy. Cậu ấy mạnh mẽ hơn tôi, luôn luôn bảo vệ mỗi khi tôi bị bắt nạt. Tới khi cậu ấy gặp nguy hiểm thì sao? Tôi đã chẳng thể làm gì. Tôi không thể cứu cậu ấy. Một đứa chẳng thể tha thứ được. Thật đáng hổ thẹn…

Nhìn cậu ấy nằm trong bênh viện, tôi bất lực không biết phải làm sao.

Cuối cùng, cậu ấy cũng tỉnh dậy. Đoán thử xem? Đoán xem cậu ấy đã nói gì? Những lời khiến tôi chết lặng.

Đôi mắt từ từ hé mở, cậu ấy gượng ngồi dậy, ngẩn người nhìn tôi khi ấy đang đứng bên cạnh giường. Phải được một lúc cậu ấy mới mấp máy.

“Cậu… là ai?”

Tôi sốc. Đây là trò đùa đúng không? Cậu ấy sao có thể nói ra những lời này? Cậu ấy chỉ đang trút giận lên tôi thôi phải không? 

Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, cậu ấy tiếp tục:

“Cậu và tôi có quen nhau? Làm ơn hãy nói cho tôi biết tôi là ai…”

 Cái gì? Tôi không tin. Cậu ấy không nhớ gì sao? Chúa ơi, xin đừng đem tôi ra làm trò đùa của ngài nữa!

Vào lúc này, nước mắt ào ạt tuôn ra, tôi lấy hết sức lực còn lại chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Tôi không tin đâu. Tại sao cậu ấy lại hỏi những điều kỳ cục vậy? Thái độ cậu ấy sao lại xa lạ thế? Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi vốn không phải nhàn nhạt vô cảm như vậy… Tôi biết tôi không nên làm bạn với bất kỳ ai. Tôi là đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi lúc nào cũng mang lại điều tồi tệ với những người đối tốt với tôi.Tôi xứng đáng bị như thế này… Tôi xứng đáng phải chịu cô đơn mãi mãi… một mình mãi mãi… Rồi thì, tôi tồn tại trên cõi đời này có ý nghĩa gì chứ? Tôi vừa mới mất đi người bạn của mình… tôi một lần nữa đánh mất người bạn của mình… 

--------------------------------------------

Chap 1: Chạm mặt khó tin


Tôi có hay không đang bị nguyền rủa đây? Luôn luôn mang tới điềm gở cho những người quan tâm tôi… Tôi chỉ ước sao mình chết ngay đi, chết thực sự ấy. Tôi không muốn sống trong nỗi đau giày vò như thế này, làm một linh hồn không phương hướng.

Flashback  

Vài ngày sau khi bố mẹ cậu ấy đem cậu ấy trở về, tôi cũng có cha mẹ mới. Là chú của tôi đón tôi đi, gia đình chú biết tôi bị ruồng bỏ bởi chính cha mẹ ruột của mình. Vợ chú rất tốt với tôi, rất dịu dàng, và chị gái mới của tôi cũng vậy. Họ đều đối xử với tôi đàng hoàng, tựa như tôi với con đẻ của họ không sai biệt là bao. Tôi đã ở lại gia đình ấm áp này bao lâu rồi? Phải chi cứ được sống như thế này mãi, nhưng sâu thẳm trong tôi vẫn không cam tâm. Tôi sẽ lại mang đến điềm xấu cho họ mất. 

Thế nên… tôi quyết định bỏ đi.

Tôi vẫn nhớ đó là một đêm giông bão. Có lẽ tôi đã hoàn hảo trốn đi rồi nếu sự việc không trùng hợp thế. Cô chú trở về sau bữa tiệc, tôi thì vừa lúc trốn ra được cửa  trước. Họ trông thấy tôi, mỉm cười vẫy vẫy tay, ngay sau đó tôi nghe được âm thanh rú lên. Một chiếc xe tải đang theo đà trượt về phía chúng tôi. Chiếc xe cứ thế tông sầm vào ô tô của họ và còn chưa có vẻ gì sẽ dừng lại. Bố mẹ tôi chết ngay trước mắt tôi. Cảm giác như máu trong thân mình đông cứng lại, tôi đờ người ra trước sự việc kinh hoàng.

Là tôi đã mang cái chết tới cho họ. Là tôi, đứa trẻ bị nguyền rủa. Tôi là đứa duy nhất đáng chết ở đây, không phải họ.

Chiếc xe vẫn lao đến, tôi không muốn chạy đi, tôi cũng muốn bị tông chết!

Tôi chỉ nghe được bên tai tiếng mưa rơi tí tách. Mở mắt ra, đầu xe chỉ cách tôi vừa vặn một inch. Trái tim tôi rỉ máu, tôi dùng sức hét thật to

“Tại sao mày không đâm tao? Cái xe khốn kiếp, TẠI SAO MÀY KHÔNG ĐÂM CHẾT TAO ĐI?”

Đêm đó, tôi khóc nấc từng tiếng, không ngừng giáng nắm đấm thùm thụp lên cái xe khốn nạn bằng đôi tay nhỏ bé của mình. Chị gái tôi bước tới, kéo tôi lại, hỏi tôi có ổn không và chuyện gì đã xảy ra. Tôi bật khóc to hơn, 

“Bố… mẹ… tai nạn…”, gắng gượng không cho nước mắt tuôn ra nữa. Tôi hiểu cảm giác của chị ấy lúc này, hoàn toàn đóng băng, y hệt tôi khi trước. Tôi thấy nước long lanh từ khóe mắt chị lăn xuống gò má, rồi chị vòng tay ôm tôi thật chặt.

Đêm ấy thực sự là một đêm giông bão.

Thời gian trôi đi, tôi bây giờ đã trở thành nữ sinh năm hai cao trung. Tôi không có lấy dù chỉ một người bạn. Tôi muốn giữ khoảng cách với mọi người. Ngay cả khi ở nhà, tôi cũng cư xử lạnh nhạt với chị. Tôi biết chị ấy tổn thương lắm, nhưng làm sao được, tôi sẽ không để điều gì tồi tệ xảy đến với chị nữa. Tôi vẫn định giữ khoảng cách với tất cả mọi người tới ngày hôm đó.

Vào lễ khai giảng, tôi đã gặp cậu ấy. 

Cậu ấy mặc bộ đồng phục giống như của tôi. Ra là, cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi. Chính cậu ấy đấy, người bạn đầu tiên của tôi, tôi có thể khẳng định. Đôi mắt cậu ấy vẫn giống trước đây. Tôi cảm nhận được cùng một loại ấm áp tỏa ra từ nơi đó. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy đã hồi phục ký ức chưa, liệu cậu ấy có còn nhớ tôi hay có nhận ra tôi là ai hay không. Tôi muốn làm bạn với cậu ấy một lần nữa…
Không thể nào, tôi nhất định phải tránh thật xa, thật xa cậu ấy. Lời nguyền, tôi không cho phép nó lại xảy ra.

Cuối cùng, tôi quyết định thầm lặng dõi theo cậu ấy. Tôi muốn biết cậu ấy ở đâu. Cậu ấy sống thế nào? Bố mẹ cậu ấy có tốt không? Tôi tò mò mọi thứ về cậu ấy. Tôi chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu…

Hôm đó, cậu ấy tới tiệm sách trước khi về nhà, tình cờ đánh rơi thẻ học sinh. Tôi nhặt lại, liền chạy theo cậu ấy. Cậu ấy băng qua đường, tôi như cũ chạy theo sau, hoàn toàn không để ý có chiếc xe đột ngột lao tới, ầm một cái tôi bị tông phải.

Đó cũng là lúc cuộc sống của tôi kết thúc.

Flashback End

Bây giờ tôi là một con ma. Không lên thiên đường hay xuống địa ngục, chỉ luẩn quẩn quanh đây. Tôi thực sự mãn nguyện với hai năm này, ngày ngày đêm đêm trò chuyện với cậu ấy. Cho dù cậu ấy không thể nghe thấy tôi, nhưng tôi vẫn hạnh phúc. Bạn biết đấy, ma quỷ chúng tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không thể nắm lấy bất cứ thứ gì, đặc biệt là con người. Khi tôi cố gắng chạm vào cậu ấy, toàn thân tôi nhận lại một cú sốc, cảm giác như có dòng điện cao thế chạy xuyên qua người, rất đau. Có khi nào cậu ấy đeo bùa chú hộ mệnh gì chống lại hồn ma không?

Như thường lệ, hôm nay tôi theo cậu ấy tới trường. Cậu ấy đã học năm cuối cao trung rồi. Tiết học vừa kết thúc tôi theo cậu bước vào thư viện. Là thành viên câu lạc bộ thư viện, công việc chỉ có kiếm tra và sắp xếp lại đống sách vào mỗi thứ năm hàng tuần. 

Ba giờ chiều, học sinh tan trường…

Một số người không thèm đặt sách lại vị trí cũ mà quẳng trên bàn lăn lóc. Cậu ấy tới để dọn dẹp và đặt chúng lại đúng chỗ. Có một cuốn sách ở trên kệ cao tới nỗi phải trèo lên thang mới cất được.

KREEKKK

Tôi nghe thấy âm thanh nhè nhẹ phát ra từ chiếc thang. Nó dường như không ổn định và rung lắc một chút. Tôi cố gắng giữ nó đứng yên nhưng lại không thể chạm vào.

“Acchan, nhanh xuống đi! Đừng có trèo lên cao nữa!” Tôi hốt hoảng la toáng lên, dĩ nhiên cậu ấy không có khả năng nghe thấy tôi. Tôi chẳng biết nên làm gì hơn ngoài tiếp tục la toáng tên cậu ấy.

KREEKKK

Âm thanh đó vẫn đều đều phát ra, và… cái thang gãy. 

“Ahh” Cậu ấy giật mình ngã xuống. Tôi theo bản năng dang tay đỡ lấy.

 Chúa, xin ngài, dù chỉ một lần thôi, hãy để con cứu lấy cậu ấy… không để cậu ấy chịu bất cứ thương tổn nào. 

BRAAKKK

“Ôi…”

Chính tại lúc đó, chỉ vài giây ít ỏi, tôi đã thấy như là tôi chạm được vào cậu ấy. Cậu ấy ngã xuống ngay chính thân thể tôi, hay tôi nên nói ngã đè lên linh hồn của mình đây? 
Sự thật đúng là cậu ấy đã ngã lên tôi và không hề bị thương. Cả hai chúng tôi cùng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đối phương. 

“Cậu không sao chứ?” Cậu ấy tiến gần hơn và vươn tay định chạm cơ thể tôi.

Tôi gật đầu.

“Tôi ổn. Cậu thì sao? Có bị thương chỗ nào không?”

Chờ một chút…Cậu ấy thấy tôi sao? Tôi đã ngạc nhiên và một chút hạnh phúc…Tôi hỏi lại cậu ấy một lần nữa để chắc chắn.

“Cậu… nhìn thấy tôi sao?”

Cậu ấy nhìn tôi cười khúc khích, “Cậu hỏi gì lạ vậy, tất nhiên mình thấy cậu. Cám ơn vì đã cứu mình nhé!” nói rồi hướng bàn tay về phía tôi ngụ ý muốn giúp tôi đứng dậy. Nhưng đến khi bàn tay cố nắm lấy cánh tay tôi, lại như đang cố bắt lấy hư không. Cậu ấy chớp mắt nhiều lần, trên mặt lộ vẻ hoang mang.

Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi giống như đang gặp phải một cơn đau tim ngay lúc này. Ma mà cũng có trái tim á? Haha… tôi rất vui vì cậu ấy có thể trông thấy tôi, nhưng đồng thời nỗi sợ cậu ấy nhận ra sự thật rằng tôi chỉ là một con ma cũng lớn bằng niềm hạnh phúc ấy. Tôi muốn di chuyển mà cơ thể tôi không nghe lời bất động. Ôi thôi nào, chuyện gì nữa đây?

Tôi thấy cậu ấy tiếp tục lại gần hơn và đưa tay chạm lấy khuôn mặt tôi. Cậu ấy đang chạm vào tôi, mà cũng không hẳn. Cậu ấy chỉ chạm vào không khí. Đôi tay mềm mại xuyên qua mặt tôi, không đụng được thứ gì ngoài không khí. Cậu ấy vẫy vẫy tay qua lại, nhanh chóng chuyển sang trạng thái bị sốc lùi lại, đôi bàn tay đưa lên che lấy mặt. Tôi có thể thấy biểu cảm trên gương mặt cậu ấy nói rằng cậu ấy tuyệt đối không thể tin những gì vừa chứng kiến.

“MAAAAAAAAAA!!!” 

Cậu ấy bật khóc, vô ý ngã người trên mặt đất, tay lại bất cẩn va phải chiếc thang làm nó dịch chuyển một chút. Chiếc thang chạm phải một cuốn sách bên cạnh khiến một dãy sách theo đó đổ ập xuống đầu Acchan, che phủ cả gương mặt cậu ấy.

“Acchan!”

Tôi lao tới định đem hết thảy sách kia ném đi, nhưng thứ tôi chạm vào không có gì khác ngoài không khí.

Tôi tự trách mình sao lại tới gần cậu ấy. Tôi vốn không nên gần gũi cậu ấy. Tôi chỉ mang đau đớn tới những người xung quanh. Ngay cả khi đã thành ma rồi, tôi vẫn làm hại mọi người. Tôi muốn khóc nhưng nào ai nghe thấy. Tôi muốn đập đầu thật mạnh vào tường kia nhưng đều chỉ xuyên qua mà không tổn hại gì. Tôi muốn chết nhưng cũng không thể chết nữa rồi…
Tôi đã làm gì thế này? Tại sao điều đó lại xảy đến với tôi?

“Thật ngu ngốc!” Một giọng bất ngờ nói vang lên từ phía sau tôi.

TBC

3 nhận xét:

  1. Fic này làm tớ liên tưởng đến một bộ phim Mỹ từng xem, có tựa là Nếu em không phải là một giấc mơ. Kể về chuyện cô nữ chính bị chết lâm sàng, linh hồn cô rời khỏi thể xác, cô quay lại ngôi nhà nơi mình đã từng sống, mới phát hiện người ta bán nhà cô cho một chàng trai trẻ. Mọi người không ai nhìn thấy cô, chỉ trừ chàng trai ấy. Hiển nhiên, thời gian, những biến cố cũng làm cho 2 người yêu nhau. Sau cùng cả 2 vẫn phải chia xa vì âm dương cách biệt ~

    Đấy là sơ lược nội dung phim... fic bạn làm tớ cũng có cảm giác tương tự. Xét về mặt nội dung, nó rất đáng mong đợi. Tớ mong chờ quá trình bạn au sẽ làm cho 2 nhân vật chính là AtsuMina yêu nhau. Đừng quên ngoài những yếu tố lãng mạn, hãy lồng ghép thật khéo sự dằn vặt, đấu tranh nội tâm vì 2 kẻ yêu nhau nay đã âm dương cách biệt. Có như vậy fic mới để lại dấu ấn trong lòng reader nha!

    Về cách dùng từ, tớ biết "cậu ấy" là để chỉ Minami. Chỉ là từ đó tớ thấy dễ nhầm thành một đứa con trai. Thay vì dùng "cậu ấy", hãy sửa thành "bạn ấy" hoặc "cô ấy", sẽ dễ hình dung hơn.

    Mong chờ những chap tiếp theo ~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À... xin lỗi... mình nhầm... mình tưởng bạn là author... hóa ra là fic dịch :3

      Nếu là người dịch, bạn chỉ cần sửa phần dịch "cậu ấy" thành "bạn ấy" thui. Phần nội dung không thuộc quyền hạn của cậu nhỉ... rất xin lỗi. Mình nghĩ fic này rất đáng xem.... chờ phần tiếp theo của bạn.

      Xóa
    2. Cảm ơn bạn vì đã share những trải nghiệm và nhận xét tỉ mỉ như vậy ^_^ Mình sẽ góp ý cho bạn trans để chap sau có thể "hay càng hay hơn".
      À mà hình như bạn nhầm, "cậu ấy" là để chỉ Acchan, còn nhân vật "tôi" này là Minami.

      Xóa