Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

[Longfic] A Ghost's Story - Chap 4

Author: Ichikawa
Translator: Duichan
Source: jphip
Couple: Atsumina

Translator có điều muốn nói: Kể từ chap này, truyện sẽ được kể theo ngôi thứ ba, những câu in nghiêng đều là suy nghĩ của nhân vật.

Mong rằng mình sẽ không làm các cậu phát chán :”<

Enjoy!~

Chap 4: Giấc mơ hay ký ức? 
Bộ xương tinh nghịch.


“Hức…hức… mama, mama ở đâu?”

Cô gái nhỏ với mái tóc đen óng mượt vừa lững thững bước trên hành lang vừa nức nở. Hôm nay là ngày đầu tiên cô cùng ba mẹ tới thăm trại trẻ mồ côi. Chỉ vì thích thú đuổi theo chú bướm nọ, không mảy may nhận ra mình đã đi bao xa, cô bé đã để mình bị lạc trong khu vườn.

Có tiếng piano từ đâu vọng lại.

Nghe thấy tiếng đàn du dương, cô bé dụi dụi mắt lén nhìn. Bên trong căn phòng sát vách khu vườn đó, một cô bé khác cột tóc đuôi ngựa đang say sưa chơi bản nhạc trong trẻo, ngân lên giai điệu đẹp đẽ lạ lùng. Cô bé chậm rãi đẩy cửa, nhè nhẹ đi vào, cố ý không làm gián đoạn người kia. Bước từng bước nhẹ gần hơn, lại gần hơn, từng chút một tới gần chiếc ghế phía sau, đặt mông ngồi xuống, thích thú thu vào tai không bỏ lỡ một nốt nhạc nào.


Một lát sau, khi người kia hoàn hảo chơi xong, cô bé tóc đen không kiềm chế vỗ tay thay cho lời tán thưởng, chẳng nghĩ tới lại làm người đó hoảng loạn không kịp phản ứng. Cô bé kia ngoái đầu lại, thoáng nhìn lướt qua một chút như có như không, rồi vội xoay người hướng lối ra chạy đi mất. Tóc Đen bởi sợ hãi bị bỏ lại một mình, nhanh chóng đuổi theo. Hai đứa trẻ rượt nhau chạy dọc hành lang xuyên tới phía sau khu vườn. 

“Đợi mình với! Mình không muốn ở một mình!” Tóc Đen gọi với.

Tóc Đuôi Ngựa chạy nhanh hơn, cố tình phớt lờ cô bé phía sau.

“Argh”, trật chân, Tóc Đen ngã ngồi trên mặt đất, “Hức…cái chân…đau quá…”

Tóc Đuôi Ngựa bất ngờ ngừng chạy, khẩn trương quay lại nhìn phía sau dò xét. Thấy biểu tình đau đớn trên gương mặt người kia, cô bé chần chừ hồi lâu rồi chạy lại.

“Có đi được không?”

Tóc Đen gạt nước mắt, thử đứng dậy. Cái chân thực sự đau quá, làm cho cô bé muốn lắm cũng không thể giữ thăng bằng, chệnh choạng chực ngã. Tóc Đuôi Ngựa đưa tay chộp lấy cô kéo vào lòng, không nói thêm lời nào liền khom người, mang cô bé cõng trên lưng.

“Ê, cậu không cần cõng mình như trẻ con thế. Mình… có thể tự đi…” Tóc Đen rõ ràng lộ ra lúng túng khi được cõng bởi một đứa nhóc khác thậm chí còn thấp hơn mình. Nhưng người kia vẫn thâm trầm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi.

“Có nặng lắm không?” Tóc Đen gặng hỏi, và nhận lại im lặng như cũ…

Đi được một lúc, Tóc Đen bắt đầu tự liến thoắng chủ đề mới.

“Tên mình là Maeda Atsuko, cứ gọi mình là Acchan. Còn cậu?”

Tóc Đuôi Ngựa vẫn không nói lời nào, lạnh lẽo bước từng bước, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa nọ. Cô bé đặt Acchan xuống, giúp cô đứng vững, sau đó lấy trong túi ra chiếc khăn tay, cúi người cẩn thận băng quanh cổ chân Acchan. 

“Tốt hơn rồi.”

Tóc Đuôi Ngựa sau một vạn năm rốt cuộc cũng chịu hé răng.

Đột nhiên cánh cửa bên cạnh bật mở, bố mẹ Acchan cùng người quản giáo trại trẻ từ căn phòng bước ra. 

“Acchan, con đã ở đâu vậy?” mẹ cô bé đem cô bé quan sát một hồi, ánh mắt nhìn đến phía mắt cá chân con gái đang băng bó thì dừng lại “Con bị thương sao?”

Atsuko giơ cao cánh tay của mình, vòi vĩnh một cái ôm ấp áp từ mẹ, rồi choàng tay ôm lấy bà thật chặt.

“Con xin lỗi, con bị lạc khi đuổi bắt một chú bướm.” Cô bé hơi ngả người ra sau, nhìn mẹ mình bằng đôi mắt cún con như thể nũng nịu xin tha lỗi. 

“Con bị trật chân khi chạy, thế là cậu ấy mang con tới đây.”, Acchan liền chỉ vào Tóc Đuôi Ngựa. 

Cô bé kia chỉ lặng thinh cúi chào họ một cái, rồi lại chạy đi không đôi co lời nào.

“Khoan đã… mình có thể biết tên cậu không?” Acchan hét gọi.


***


Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng. Tôi ngồi vắt vẻo trên ban công nhà Acchan, vươn mình hưởng thụ ánh bình minh. Bạn cũng biết rồi đấy, trước đây khi Acchan còn chưa thể thấy tôi, tôi vẫn ngồi một chỗ nhìn cậu ấy ngủ… Nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh hiện tại, sẽ kỳ quặc bao nhiêu nếu cậu ấy biết đây? Cậu ấy sẽ nghĩ tôi là đứa biến thái, hoặc gì đấy hư hỏng, lại đi nhìn con gái con đứa nhà người ta ngủ.

Đến bây giờ, khi cậu ấy thấy được tôi rồi, tôi luôn dành cả buổi tối, bí mật ngồi trên ban công này, không để cậu ấy phát hiện. Minami mỉm cười tự giễu. 

“Khoan đã….!” Là tiếng hét của Acchan.

Minami ngay lập tức phóng như bay vào phòng xem chuyện gì xảy ra.

Cậu ấy vẫn còn nằm trên giường. Chắc là mới vừa gặp ác mộng. (T/n: ác mộng cái đầu ngươi =”=)

“Thật là giấc mơ kì lạ”, Acchan dụi dụi mắt ngồi dậy, mặt xị xuống lẩm bẩm, cố gắng tái hiện giấc mơ vừa rồi. 

Khuôn mặt hai người chỉ cách nhau vài milimet khi Acchan bật dậy, đôi mắt cô cật lực mở to hết cỡ khi nhìn thấy Minami.

“Kyaaaa”, cô vớ đại cái gối trên giường, không suy nghĩ ném thẳng người Minami, tất nhiên cái gối chỉ xuyên qua người cô ấy và bay thẳng vào tường.

Minami rất nhanh lấy lại khoảng cách với Acchan, “Mình xin lỗi… mình vừa rồi nghe thấy cậu hét nên mới chạy vào coi thử, sau đó cậu đột nhiên ngồi dậy nên… Mình không cố ý làm cậu sợ như vậy…”

Đồ ngốc Minami - Acchan mắng thầm trong bụng.

*Cốc Cốc*

“Acchan? Chuyện gì vậy con?” Mẹ cô ở ngoài phòng lo lắng.

“Umm… Không có gì đâu mẹ. Chỉ là…chỉ là con trông thấy con gián!”, Acchan cố nghĩ ra một lí do khác bào chữa.

“Ai là con gián cơ…?!” Minami hướng Acchan làm ra bộ mặt khó chịu. Cô nghiêng đầu một chút, thò lò ra cái lưỡi hồng hồng.

Acchan ngồi dậy vặn vẹo thân mình, “Con sẽ thay quần áo rồi xuống nhà ngay.”

Cô đi đến bên tủ quần áo, tần ngần lấy ra bộ đồng phục.

“Umm…Minami, cậu ra ngoài một chút được không? Mình phải thay đồ.”

“Ơ…Ừ… Mình sẽ đợi cậu ở lớp học.”, có chút ngượng ngùng, Minami luống cuống bay vội đi qua lối cửa sổ.

Acchan nheo nheo mắt nhìn theo, 

“Vô duyên vô cớ mặt lại đỏ bừng… chẵng lẽ cậu ấy xấu hổ…?”

Cô ngẩn người trước gương một lúc, tâm trí vẫn đặt tại cô bé trong giấc mơ kì lạ kia. 

Tên cô ấy là gì nhỉ?

Đó là ký ức của mình, hay chỉ là giấc mơ đơn thuần thôi? 

Tại sao mình không thể nhớ tên cô ấy?


-Ở Trường-

Vẫn là buổi sáng bình thường như mọi ngày, duy chỉ có một nơi…

Thư viện luôn luôn tĩnh mịch và yên ả ngày hôm nay bỗng biến thành bãi chiến trường hỗn độn không hơn không kém.

Shinoda Mario, 26 tuổi, một cán bộ thư viện lịch lãm đầy sức hút làm việc trong ngôi trường này. Kể từ hôm qua, anh ta bắt đầu bị nhũng nhiễu bởi một bộ xương phiền phức. Nó sẽ đi theo tới bất cứ nơi đâu anh ta đến, phá phách gây rối hết chỗ này đến chỗ khác.

Flashback

“Miichan, em làm gì đằng sau bộ xương thế?” Minami lấy làm lạ.

“Bởi vì tên đó không nhìn thấy em, em sẽ dùng bộ xương này ‘đùa giỡn’ với hắn một chút, cho tới khi hắn nhận ra em là ai!” Miichan mỉm cười ma mãnh.

“Anh ta có thật là người đã giết em không?”

Miichan nhìn Minami đầy quyết đoán, “Chắc chắn!”

“Vậy có lẽ chị phải giữ Acchan tránh xa hắn một chút.” Minami suy nghĩ nghiêm túc, “nhưng hắn giết em như thế nào?” 

Miichan bỏ đi với bộ xương, tiếp tục tảng lờ câu hỏi của Minami.

Flashback end

“Đừng có đi theo tôi nữa!” Shinoda đã mất kiên nhẫn với bộ xương (hay Miichan) đang ngúng nguẩy phía sau.

Bộ xương bắt đầu nhảy nhót múa may một cách ngẫu hứng khiêu khích Shinoda, “Tôi sẽ tiếp tục ám anh ufufu~ sẽ ám anh ufufu~~”, tiếp đó ném tung tóe tất cả chỗ sách mới được anh ta sắp xếp ngay ngắn.

“Đừng có quậy nữa!”, anh ta gắt gỏng, nhặt sách lại đặt về đúng vị trí.

*cành cạch cành cạch cành cạch cành cạch…….* (Âm thanh hàm răng trên dưới cà vào nhau)

“Đừng có nghiến răng!” 

*cành cạch cành cạch cành cạch cành cạch…….* 

“Arghhh… tôi không thể tập trung được!”, anh ta chộp lấy một cây thước thuận thế chuẩn bị tấn công.

“Tôi tới giới hạn rồi đó! Tôi cóc sợ cô đâu!”

Miichan rất thành thạo khi điều khiển bộ xương né được các đòn đánh tép riu của Shinoda. Anh ta dùng cái thước đâm thọt qua khe hở phần xương sườn. Thấy khung xương không còn chuyển động nữa, anh ta cười toe toét kéo qua kéo lại cứ như là có thể cưa cái xương sườn bằng thước vậy. 

“B-A-K-A!” Miichan cười vào mặt anh ta vì hành động ngu ngốc ấy rồi vươn cánh tay (của bộ xương) không ngại ngần cho anh ta một cái tát.

Shinoda né được, lùi lại, vung tay ném cái thước về phía bộ xương, lần này cái thước xuyên qua hõm mắt. Miichan nghiêng đầu cười thầm, đồng thời làm cho bộ xương bắt chước mình cũng nghiêng đầu qua. Shinoda chạy đến, dùng lực trực tiếp tung cú đá vào phần đầu khung xương. Hộp sọ tách rời khỏi thân mình, văng ra xa lăn lông lốc trên sàn nhà. 

“Đầu tôi~~” Miichan điều khiển bộ khung còn lại làm động tác như thể nó thực sự có suy nghĩ, thực sự mới rụng mất đầu, chạy theo cục sọ tròn tròn gớm ghiếc vẫn lăn đều lăn đều trên mặt đất. Cuối cùng cũng chộp được nó, động tác hết sức tự nhiên nhặt nó lên, lắp lại vào khớp cổ, hoàn hảo như bình thường.

“Mario thúi hoắc! Tôi ghét anh!”

Miichan đột ngột vùng vằng chạy đi cùng bộ xương hướng phía cửa sổ nhảy xuống.

“Này!” Shinoda đuổi theo nhưng đã quá muộn. Bộ xương rơi từ trên cao xuống dập nát. Nhìn thấy cảnh gãy nát kia, có cái gì đó bất chợt lóe lên trong đầu anh ta…

Mario thúi hoắc! Tôi ghét anh!

“Mario thúi hoắc… 

từ lâu rồi đã không còn ai gọi mình như thế…” anh ta tự lầm bầm với một nụ cười vô thức hé nở trên khuôn mặt.

“Đợi đã… không thể nào… có phải là… Miichan?”

***

Cũng tại lúc đó…

Minami đến trường kịp lúc thấy Miichan từ trên tầng cao rơi xuống… cùng với bộ xương =))

“Miichan!” Minami vội chạy đến bên cô gái, người đang nằm với bộ xương đã nát vụn. 

“Miichan! Em không được chết!”

Miichan buông ra một tiếng thở dài, vững vàng ưỡn ngực đứng dậy.
.
.
.

“Minami, em đã chết từ lâu rồi!” 


4 nhận xét:

  1. Sao cứ có cảm giác troll troll thế nào ý ~ Anh Mario này có dây mơ rễ má gì với Mariko-sama đây? Tò mò vãi ~

    Cơ mà cái đoạn Acchan bảo Minami đi ra để thay đồ... Chẹp... Minami hiền quá.. Gặp tớ đứng ngoài nhìn lén ~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ảnh hiền + ngơ từ trong trứng rồi :)) mà tui cũng vậy -_- lúc đầu tưởng Mario là Sama ấy chứ mà bạn trans bảo k fải :v

      Xóa
  2. có khi nào tại anh Mario thúi quá thúi nên bé Mii nó nhảy lầu tự tử không? =))) nếu đúng là vậy thì quả thật đây là 1 cái chết đau thương tang tóc =))))
    cơ mà không biết cái end nào dành cho Atsumina đây :3 chia xa :-? Chan chết xong làm vk ck ma :-? hay sang kiếp sau làm lại cpl ta :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. =)) cái chết hơi bị thốn.
      Tui nghiêng về vụ đầu thai kiếp khác :3 theo tui thì cái cốt là Atsuko hồi phục trí nhớ, iu Minami sau đó vì 1 chuyện gì đó mà shinigami đến bắt Minami đi, Atsuko vì Minami mà "hy sinh oanh liệt" :v Diêm Vương cảm động vì tình yêu mãnh liệt của 2 bợn trẻ nên cho đầu thai lại tiếp tục iu nhau. Hết :v HE =))

      Xóa