Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2015

[Longfic] A Ghost's Story - Chap 7

Author: Ichikawa
Translator: Duichan
Source: jphip
Couple: Atsumina


Chap 7: Kỉ niệm x Thần chết x Thần tình yêu?


-Tại nhà Atsuko-

“Atsuko, con mang giúp mẹ bộ dụng cụ dưới nhà kho lên đây được không?”

“Dạ, con đi liền.”  Nói rồi, Atsuko nhanh nhẹn đi tới nhà kho.

***********



“Ah, trong này tối quá…” Atsuko mò mẫm bật công tắc nhưng đèn không hề sáng. “Haiiiiizzzzz, chắc là mình phải tìm trong tối hù thế này rồi.”

Atsuko thật thận trọng bước đi giữa không gian mập mờ ánh sáng. Đột nhiên cảm giác chân mình đụng phải thứ gì đó, cô cúi người, bèn nhìn thấy bên dưới có chiếc hộp carton nhỏ với vài nét chữ nguệch ngoạc viết trên bìa gập. Nhẹ nhàng nhấc nó lên, Atsuko căng mắt cố gắng đọc trước ánh sáng lờ mờ xuyên qua từ cửa sổ.

“Kho báu quý giá của Maeda Atsuko…” Atsuko sững lại nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục dò thêm nét chữ viết tay còn trên hộp, “…của Maeda Atsuko với…”

Những chữ cái tiếp theo rất mờ và khó đọc. Atsuko chịu thua, không tiếp tục đọc nữa thay vào đó cô nóng lòng mở cái hộp ra. Bên trong có vài lá thư đã ngả màu hoen ố và một chiếc vòng tay. Cô lấy chiếc vòng ra khỏi hộp để nhìn cho rõ. Màu sắc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời càng khiến nó trở nên lung linh huyền ảo. Hoàn toàn bị dụ hoặc bởi vẻ đẹp thanh thuần ấy, bản thân Atsuko đã lơ đãng không để ý xung quanh.

Một con chuột bất ngờ chạy vụt qua chân làm cô hoảng sợ hét ầm ĩ. Giật mình thu người lại, vô tình va phải hộc tủ phía sau, chiếc vòng trượt khỏi tay rơi xuống đất, hạt pha lê bung ra bắn tứ tung khắp sàn nhà. Có một cái hộp khác trên nóc tủ mất thăng bằng đang từ từ xê chuyển mà cô không hề hay biết, cư nhiên cúi người nhặt lại những mảnh vòng vương vãi. Thình lình cái hộp đổ ập xuống xui xẻo rơi trúng đầu Atsuko.

Cô khụy ngã, bất tỉnh nhân sự.

Flashback

“Cút đi!”, Atsuko bé nhỏ thẩy mấy hòn đá về phía lũ trẻ ngổ ngáo. Phải có chừng năm đứa xúm lại ăn hiếp cô bạn Tóc đuôi ngựa.

“Xì, con nhà giàu lại tới kìa, đi chỗ khác chơi thôi.” Thằng bé cầm đầu lên tiếng rồi cả đám vâng lệnh rời đi.

Cả thân mình Tóc đuôi ngựa chi chít các vết bầm tím ngắn dài, kể cả trên khuôn mặt, mái tóc rối bù hỗn độn, và quần áo thì bẩn thỉu đầy đất cát. Atsuko sốt ruột chạy tới phía người kia, “Cậu không sao chứ?”

Tóc đuôi ngựa chỉ đứng dậy, nhặt lại giày rồi bỏ chạy. Cả hai đứa trẻ cùng chạy, chạy đi rất xa trại mồ côi, tới tận đỉnh đồi. Atsuko gọi với cô bé, muốn bảo cô bé đợi cô, nhưng Tóc đuôi ngựa vẫn tiếp tục chạy, chạy càng lúc càng xa…

“Đợi mình vơ—Oáiiiiiiii” Atsuko trượt chân té ngã. Tóc đuôi ngựa lập tức ngừng chạy, xoay người nhìn Atsuko.

Atsuko cũng hướng cô bé nhìn đáp lại, chờ đợi cô tiếp cận. Giữa họ giống như đang có cuộc thi xem ai lườm bên kia được lâu hơn vậy. Không thể giữ mí mắt mở lâu hơn, Atsuko quyết định giở mĩ nhân kế, khẽ duyên dáng nháy mắt một cái, làm cho đối thủ của mình kinh ngạc khiếp đảm chớp mắt liên hồi, lát sau cúi đầu cố che đi gương mặt đã sớm ửng hồng. 
T/n: Thặc thủ đoạn T^T
E/n: Chịu thôi, ta đẹp gái ta có quyền =))))

“Thôi nào, lại đây giúp tớ đứng dậy đi.” Atsuko bật cười. Nhưng Tóc đuôi ngựa vẫn như cũ một mực đứng chôn chân tại chỗ. Atsuko thở dài, tự mình đứng dậy. Khi cô sắp sửa bước đi, chiếc vòng tay bất ngờ bị móc vào một nhánh cây đứt phựt, những hạt trên đó lần lượt rơi xuống.

“A… vòng tay của mình!” Atsuko vội vã nhặt lại chiếc vòng, nhìn người kia với đôi mắt ầng ật nước, “Mình xin lỗi… Mình làm hỏng vòng tay cậu cho mình mất rồi…”

Tóc đuôi ngựa lúc này mới từ từ bước tới. Nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu.”

Sau khi nhặt nhạnh đầy đủ những hạt trong suốt như pha lê, họ ngồi dưới gốc cây hoa anh đào để sửa lại chiếc vòng. Atsuko đã cố gắng rất nhiều nhưng những hạt pha lê vẫn ngoan cố không chịu gắn lại với nhau. “Mình thực sự xin lỗi… Mình làm hỏng nó rồi…”

Tóc đuôi ngựa khẽ mỉm cười, lấy chiếc vòng từ tay Atsuko,

“Mình là người duy nhất có thể sửa nó.”

Vài phút trôi qua, nụ cười trở lại trên gương mặt Atsuko. Tóc đuôi ngựa đã sửa xong chiếc vòng một cách hoàn hảo, dịu dàng đeo lên cổ tay Atsuko. 

“Cậu có thể nhờ mình bất cứ khi nào cần tu sửa lại.”

Atsuko nắm chặt tay cô bé, cùng nhau trở về trại trẻ. Lúc ấy cả hai đều không biết, khoảnh khắc ngắn ngủi này sẽ là khoảnh khắc cuối cùng bên nhau của hai người. 


***********

Khi họ vừa đi được một đoạn, bất chợt cơn cuồng phong từ đâu thổi đến, làm gãy rụng nhiều cành hoa anh đào. Tóc đuôi ngựa vươn mình ôm lấy Atsuko, bao bọc cô bởi chính thân thể mình khỏi những cành cây khô cứng đánh trúng. Atsuko biết điều đó bèn vội dùng lực đẩy cô bé lui ra sau.

“Acchan!” Tóc đuôi ngựa òa khóc.

Đầu Atsuko bị đập mạnh bởi cành cây to sụ, thế là cả người mất đà ngã lăn xuống từ trên dốc đồi. Tóc đuôi ngựa vội vã lao về phía Acchan, cả hai cùng nhau lăn xuống, nhưng cô bé vẫn khăng khăng ôm lấy Atsuko thật chặt để bảo đảm cô ấy không được có bất kì đau đớn tổn thương nào.

“Acchan! Cậu có sao không?!” Tóc đuôi ngựa vẫn không ngừng khóc. Cả gương mặt nhem nhuốc ướt đẫm là nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống vầng trán Atsuko.

Atsuko vươn tay vụng về lau đi những giọt nước mắt ấm nóng kia, mỉm cười.

“Mình vui lắm. Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên mình. Mình rất vui…”, chưa dứt lời, Atsuko ngất lịm đi.

Tóc đuôi ngựa cõng Atsuko trên lưng chạy về phía trại trẻ bằng tất cả sinh lực yếu ớt còn sót lại của mình. Khi vừa tới nơi, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Atsuko. Không một ai nhận thấy cô bé có mái tóc đuôi ngựa rối bù cũng bị thương, cả thân mình phủ đầy vết bầm tìm trầy xước. Không một ai bận tâm ngoại trừ Atsuko, cô ấy gọi tên cô bé thật nhiều trong cơn mê.

Flashback end

“MINAMI!!”

“Acchan, mình đây. Cậu có sao không? Có bị đau chỗ nào không?” Minami quan tâm gặng hỏi, ngữ điệu có phần lo lắng. “Mình xin lỗi vì tới trễ. Lúc tới đây, mình chỉ vừa kịp thấy cái hộp rơi trúng cậu… rồi cậu ngất đi.” 

“Ưm…Mình không sao, chỉ là…hơi chóng mặt một chút…”, vừa nói, Atsuko vừa đưa ngón tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương.

“Cái vòng!”, bỗng chợt nhớ ra chuyện chiếc vòng bị rơi lúc trước, cô vội vã mò mẫm trong bóng tối.

“Vòng gì cơ?”

“Một chiếc vòng pha lê, rất nhiều màu sắc.” Atsuko sốt ruột đưa tay sờ sờ trên sàn nhà, cố gắng tìm lại chiếc vòng giữa nhà kho tăm tối.

Trái tim Minami có chút quặn thắt khi cô vô tình liếc thấy chiếc vòng Atsuko nhắc đến. 

“Quên nó đi, trong này tối lắm. Cậu tìm không được đâu.”

Atsuko phớt lờ Minami, tiếp tục tập trung áp tay lên nền đất dò xét.

“Nó sẽ chỉ mang lại những điều không may.” Phải rồi, chạm vào nó, sẽ chỉ khiến cậu bị đau nhiều hơn thôi…

“Minami… không biết tại sao, mình có cảm giác chiếc vòng ấy rất quan trọng với mình. Mình biết cậu có thể nhìn rõ trong bóng tối, cậu giúp mình được không?”

Atsuko hướng Minami chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình tội nghiệp.

“Làm ơn đi mà~”

Không thể cưỡng lại được, Minami tập trung suy nghĩ dịch chuyển những mảnh vỡ tung tóe khắp mọi nơi đặt vào lòng bàn tay Atsuko.

“Atsuko? Con có trong đó không?” Là tiếng mẹ cô ngoài kia.

“Con trong này mẹ ơi!”

“Con thấy bộ dụng cụ chứ?”

“Trong này tối quá, con tìm không được.” Atsuko từ nhà kho bước ra.

“Không sao, mẹ sẽ tự tìm vậy.”

“Con phải về phòng bây giờ. Khi nào bữa tối sẵn sàng mẹ hãy kêu con nhé.”, Atsuko khẩn trương chạy lên phòng.

-Trong phòng Atsuko-

Đã hai giờ đồng hồ trôi qua, cô vẫn không có cách nào đính các mảnh pha lê lại với nhau.

“Ahh…sửa cái này thật vất vả…”, Atsuko buông người dựa lưng vào thành ghế.

Trông vẻ mặt căng thẳng của cô, Minami chậm rãi bay tới gần, nâng món đồ lên, bắt đầu chăm chú sửa lại.  Không quá mười phút sau, chiếc vòng tay được đính lại thật tinh tế, lại biến thành món trang sức đầy màu sắc rực rỡ như mới. 

Atsuko thực sự kinh ngạc. “Kỳ diệu quá!”

Minami nhìn Atsuko mỉm cười tự mãn, “Mình là người duy nhất có thể sửa nó!”

Người duy nhất có thể sửa nó…

Minami trao lại chiếc vòng vào tay Atsuko.

“Cậu có thể nhờ mình bất cứ khi nào cần tu sửa lại.”

Cậu có thể nhờ mình bất cứ khi nào cần tu sửa lại…

Nghe những lời đó phát ra từ miệng Minami, đầu Atsuko lại nổi lên một cơn choáng váng.

Những lời này…quen quá… tại sau đầu mình đau thế này…

“Acchan, cậu sao thế?” Minami lộ tia lo lắng hỏi.

“Minami, gần đây đầu mình rất đau…” Atsuko nắm lấy chiếc vòng, đưa nó lại gần quan sát.

“Gần đây… mình đã mơ về một cô bé. Một cô bé luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình, lạ là cảm giác về những giấc mơ ấy rất chân thật… Nhưng dù mình có cố gắng nhớ tên cô ấy nhiều như thế nào… đều không thể…”

Acchan, gắng  nhớ lại mình đi… để mình có thể ra đi thanh thản…

*******

Trên con đường sát vách nhà Atsuko…

“Bắt cô ta thôi.” Cô gái mặc áo trùm đầu đen cao cao đã sẵn sàng đột kích ngôi nhà.

“Nyan Nyan! Chưa phải lúc đâu!” Cô gái thấp hơn vòng tay ôm lấy cô thật chặt, khăng khăng cản trở cô bay đi.

“Để mình đi! Đồ Cupid ngốc nghếch Yuko, mình không còn thời gian nữa!” Cô gái cao hơn cố gắng đẩy Cupid tách khỏi người mình. “Nếu mình không đem cô ta trở lại, mình sẽ bị trục xuất khỏi chức vị Shinigami mất!”

“Chúng ta vẫn còn thời gian mà, cậu không thể để họ có thêm một chút thời gian tình thương mến thương sao?” Cupid nài nỉ.

“Thế ai đang bắt ép mình tình thương mến thương với cô ấy đây?” Shinigami bĩu môi.

“Mình chin nhỗi…” Cupid cứ thế tham lam bám dính Shinigami, khoe ra bộ mặt cún con long lanh lấp lánh.

“Buông mình ra ngay!!!!” Vị Shinigami nổi giận đem tên Cupid phiền phức đá văng một cước bay đến tận chân trời xa tít tắp.

“Nyaaaaannnnn nyaaaaaaaaaaaaannnnnn~”

1 nhận xét:

  1. thần chết Nyan Nyan và thần Cupid Yuko sao?! :)))))
    đọc tới đó không nhịn đc cười a~

    Trả lờiXóa